“もう少しだけでいい-あと少しだけでいい
もう少しだけでいいから “
– なんでもないや
“Chỉ thêm một chút nữa thôi, thêm một chút nữa thôi
Vì chỉ thêm một chút nữa thôi là được rồi “
– Nandemonaiya (RADWIMPS) – Your name OST
Một đoạn trong lời bài hát Nandemonaiya – Your name OST . Bài hát này đã cho mình rất nhiều động lực để bước tiếp, để tin tưởng mình hơn và lạc quan hơn về tương lai. Mình đã nhắc nhở bản thân hàng ti tỉ lần rằng là: “Cố gắng thêm một chút nữa, một chút nữa thôi, là tới rồi” khi mình gặp phải bất kỳ khó khăn gì trong đời sống, trong học tập hay trong các mối quan hệ. Nhưng đến giờ mình vẫn không rõ, lý do mình cố gắng là gì? Liệu rằng những điều mình đeo đuổi có thực sự khó khăn để chạm tới đến vậy hay không?
Từ sáng đến chiều, rồi từ chiều tới tối, từ tối đến đêm muộn hết ngày này qua ngày khác là một sự trĩu nặng về gánh vác, về công việc, về những gì đang đối diện, về những gì sắp tới – những áp lực và kỳ hạn hay những nỗi lo và tầm nhìn ngắn hạn.
Có bao giờ bạn tự thấy mình đang cố gắng thật nhiều? Cố gắng sống, cố gắng học tập và cố gắng dành thời gian cho những gì bạn đã chọn. Nhưng trong một thoáng chốc khi ngoảnh đầu nhìn lại bạn chợt nhận ra đó không phải là những gì mình mong cầu. Rằng ngày này qua ngày khác là những gì được lặp đi lặp lại? Là sự cố gắng bạn dành cho một thứ thành tích không mường tượng được, không cảm nhận được, không cầm nắm được? Để rồi một câu hỏi không lời đáp liên tục xuất hiện và ngăn bạn sống những gì đang hiện hữu, rằng “Mình đang làm tất cả những điều này vì điều gì?”
Vì điều gì nhỉ?
Mình không biết, tất nhiên rồi, vì chúng ta không sống cùng một cuộc đời.
Nhưng mình có một câu hỏi này:
Bạn có tin vào “Định mệnh” không?
…
Mình thì tin vào Định mệnh, mình tin rằng chúng ta sinh ra với một vài thứ có sẵn; chí ít nhất là cho đến khi chúng ta xuất hiện khả năng tự nhận thức. Mình nghĩ con người chỉ có thể làm chủ cuộc sống của họ khi và chỉ khi họ có sự lựa chọn. Và sự tự do.
Trên thực tế, mình thấy có vô vàn những lý do cho ra sự khác biệt trong xã hội: giữa người giàu và người nghèo, giữa người tri thức và người vô học. Họ có trong mình những tiềm năng khác nhau, được tiếp xúc với những nguồn thông tin khác biệt. Được giáo dục, được đối xử, yêu thương và được trao nhận những niềm tin khác biệt. Họ lớn lên trong cùng một môi trường nhưng lại hình thành vô vàn những bản thể. Bởi có nhiều yếu tố có thể tác động lên cuộc đời của một người mà chính họ đôi khi còn không tự nhận thức được.
Thế nên có thể mình cũng giỏi giang theo một cách nào đó mà chính mình còn chẳng nhận ra. Bởi hẳn là mình đã dành rất nhiều quãng thời gian trước đó để luyện rèn một điều gì đó. Và giả dụ như chúng chẳng có ý nghĩa gì trong cuộc sống hiện tại đi nữa, chúng đã hình thành trong mình rất nhiều những phẩm chất. Và tất cả đều xứng đáng cho những quãng thời gian và công sức mà mình đã dành ra cho chúng.
Và tất nhiên rồi, bạn cũng vậy. Mình tin chắc rằng bạn cũng rất giỏi giang theo một cách nào đó!
Để mình hỏi bạn một câu nữa:
Bạn có tin vào “Tự nhiên” không?
…
Mình thì tin vào Tự nhiên. Mình tin rằng trên đời này, mọi thứ đều khao khát sự sống. Nếu một hạt mầm mình gieo xuống đất, chúng sẽ cố gắng bằng tất cả những gì có thể để được nảy mầm, để được sống.
Mình nghĩ con người cũng như vậy, cũng khao khát được sống và được là chính mình. Cơ thể sẽ luôn cố gắng trong bất kỳ hoàn cảnh nào để được sống những gì nó mong muốn. Dù điều đó đôi khi có đi ngược lại quan điểm của đại đa số đi nữa.
Có lẽ cuộc sống này quá lớn lao để con người nhìn nhau và chấp nhận nhau bằng sự khác biệt. Nhưng rằng cuộc sống này cũng là tự nhiên, chúng ta phải đi qua những điều thật nhỏ cho đến khi làm được điều gì đó to lớn.
Và trên hành trình đó, mình có thể bị xứt mẻ, bị bầm dập, bị tổn thương tinh thần hết lần này hết lần khác. Nhưng những khiếm khuyết đó chính là một phần của hành trình. Vì thế thay vì chối bỏ, mình sẽ tìm cách ôm những vết thương vào lòng để tỏ lòng biết ơn với bản thân. Bởi dù cho cả thế giới có quay lưng lại đi nữa, mình vẫn có một chiến binh luôn chiến đấu dũng cảm vì mình, chẳng phải sao?
Và tất nhiên rồi, bạn cũng vậy. Mình tin chắc rằng cơ thể bạn cũng đã và đang chiến đấu rất kiên cường để bạn có thể được là chính mình. Mình tin chắc là như vậy!
Bạn có đồng ý với mình không? Rằng nỗi quan trọng sau cùng không phải cách người khác nhìn nhận con người mình như thế nào mà chính là cách mỗi người tự nhìn nhận về bản thân họ.
Cho đến cuối thì họ có thật sự cảm thấy yêu thương bản thân hay không, có chấp nhận chính mình như một bản thể cá tính và riêng biệt hay không, có đủ lòng tự tin để xây dựng nên một cuộc sống cho chính mình hay không? Câu trả lời không nằm trong những quyển sách tiểu thuyết vài nghìn trang, không ở trong những talkshow truyền cảm hứng của diễn giả nổi tiếng mà xuất phát trong chính những suy nghĩ và hành động nhỏ nhặt mỗi ngày.
Cách mà chúng ta cố gắng để thay đổi định mệnh bằng những sự lựa chọn.
Cách mà chúng ta lựa chọn thay đổi nhận thức bằng cách thay đổi hành động.
Cách mà chúng ta góp nhặt những hành động tốt đẹp để thay đổi một thói quen.
Cách mà chúng ta góp nhặt những thói quen tốt đẹp để thay đổi một tính cách.
Và rồi chính sự thay đổi từ tính cách tốt đẹp có thể thay đổi cả định mệnh một cuộc đời.
Nghe có vẻ to lớn và mệt mỏi quá nhỉ? Nhưng mình nghĩ chỉ đơn giản thôi: Rằng bất kỳ ai trong chúng ta cũng có thể ước mơ những điều lớn lao. Và rằng chúng ta hoàn toàn có thể thực hiện hóa chúng bằng “những sự cố gắng rất nhỏ bé”.
“Từ một cuộc đời nhỏ bé tầm thường thành một cuộc đời lớn lao phi thường, có đúng vậy không?”
Series “Năng lượng sống” là nơi mình dùng để ghi chép lại những cảm xúc mà mình đang đối mặt thông qua quá trình quan sát, nhận định và gọi tên chúng. Nó có thể là một vết lóe cho những cảm xúc bị kiềm cặp trong quá khứ, cũng có thể là một nỗi khó chịu khôn tả mà mình không thể nào gồng gánh ở thời điểm hiện tại. Mỗi cảm xúc là một câu chuyện, là rất nhiều những nguyên do, là sự chối bỏ hay thừa nhận của một tâm hồn đầy rẫy những vết xước.
Nhưng có một điều không thể phủ nhận rằng là cảm xúc luôn đúng: Nó sẽ không bao giờ dung túng cho một cuộc đời “theo lối theo đường”, nó cũng chẳng thể oằn mình kiềm nén trước “sự bất lực của cơ thể”. Tâm trạng, cảm xúc, thể trạng chính là lời giải bày chân thật nhất mà cơ thể một người dành cho chính họ. Mà thông qua những cảm xúc đó mình có thể biết được bản thân mình là ai, cần gì và đang thực sự mong cầu điều gì. Series này chính là nơi giúp mình làm rõ những cảm nhận để bản thân có thể biết, hiểu và đồng cảm. Đây cũng chính là kim chỉ nam cho hành trình mà mình đang đi – hành trình tìm về những điều tự nhiên nhất, về những gì thuộc về chính mình. Đọc thêm các bài viết trong series Năng lượng sống của mình tại đây.
Images: Unplash.com
-Aleneutral-