Thư gửi ba!
Con gái năm 18 tuổi, vẫn chưa thể làm gì cho ba mẹ cả… Con chỉ có thể gửi gắm lòng biết ơn của mình qua những câu chữ, một món quà ý nghĩa mà con có thể để lại ở tuổi 18, dành cho ba!
Vào lúc 18 tuổi… là cái tuổi lưng chừng giữa con nít và người lớn, cái tuổi vừa ngây ngô vừa chín chắn, cái tuổi mà con thực sự bắt đầu tìm lại chính mình. Là khi con nhìn đời bằng con mắt trong trẻo hơn, là khi con mở rộng trái tim mình ra để đón nhận yêu thương và cho đi yêu thương. Là lúc con nhận ra… À thì ra, còn có nhiều người tin tưởng và sẵn sàng đón nhận mình đến thế!
Đây là lúc con biết trân trọng, từ gia đình đến những người yêu thương con. Con bắt đầu nhận ra tình yêu thương nằm ở khắp mọi nơi, và con hạnh phúc khi được sống lại một nữa.
Có lẽ trong cuộc đời này, ba mẹ chính là những người yêu con nhất! Những người sẵn sàng vì con mà hy sinh cả cuộc sống, cả những mong cầu lớn nhất của chính mình. Thậm chí những nhu cầu đơn giản nhất, ba mẹ cũng tạm gác sang một bên, để dành tiền cho chúng con trước nhất.
Con đã từng nghe kể về những cực khổ của ba mẹ, rằng khoảng thời gian vừa học vừa làm để kiếm sống. Rằng những bữa cơm với mắm đã ngon, rằng khoai lang cả tháng là thường. Ba mẹ thường bảo ngày ấy giỏi hơn tụi con gấp mấy lần, sao con cái có những việc nhà đơn giản nhắc cả chục lần cũng không muốn làm. Ừ thì cực thật, nhưng biết sao chứ, chúng con chẳng hiểu được, bởi ai cũng có những nỗi khổ riêng. Và ừ thì chúng con cũng không ngoại lệ…
Con đã từng có những khoảng thời gian cô đơn cùng cực, phải chiến đấu một mình với tất cả những gì con có. Năm 17 tuổi, con đã trải qua bao nhiêu thứ, mất đi biết bao nhiêu điều quý giá, nhận lại cũng vô số những bài học. Thế nhưng cùng đồng hành cùng con đi qua một phần những khổ đau ấy có sự hiện diện của ba, đó là món quà quý giá nhất mà con có được ở tuổi 17!
Từ nhỏ đến lớn, ba luôn khích lệ chúng con đạt được những mục tiêu của đời mình. Ba luôn là người bên cạnh cỗ vũ, động viên và tin tưởng vào những lựa chọn của chúng con. Nếu hỏi từng thành công nhỏ cho đến ngày hôm nay từ đâu mà nên, thì con xin trả lời là ở niềm tin rằng con sẽ làm được. Tất cả là nhờ trong quá trình trưởng thành, có một người bạn luôn ở cạnh tin tưởng và động viên con. Người bạn đó là ba, người đàn ông mà chúng con luôn tự hào khi nhắc đến.
Gia đình chính là cái nôi cho sự thành hình của một đứa trẻ, khoảng thời gian thơ ấu được nghe ba kể về sự đẹp đẽ của tính kiên trì đã ảnh hưởng tới con rất nhiều, và rằng trong vô thức con biết: “Bản thân phải không ngừng nỗ lực trong cuộc sống để tạo nên sự khác biệt.” Con vẫn còn nhớ những câu thơ ba luôn dạy khi còn bé:
“Gạo đem vào giã bao đau đớn
Gạo giã xong rồi trắng tựa bông
Sống ở trên đời người cũng vậy
Gian nan rèn luyện ắt thành công”
Và giờ con vẫn đang vẽ nên trang tiếp của cuộc đời mình. Hiện giờ con đang hoang mang, bởi trước mắt có vô số những ngã rẽ. Cuộc sống này thì muôn màu còn con thì nhỏ bé quá! Nhưng con hứa, con sẽ cố gắng, hiện thực hóa giấc mơ đời mình và con mong ba được sống hạnh phúc. Con muốn đem lại ánh sáng cho những người bất hạnh trong cuộc sống, con muốn sống một cuộc đời có ý nghĩa, con muốn cống hiến tất cả những gì mình có cho đất nước mình. Đó là tất cả những khao khát và mong mỏi của con ở tuổi 18.
Và lời cuối cùng con muốn gửi đến ba, thật nhẹ nhàng: “Cảm ơn ba vì đã đến bên con trong cuộc đời này!”
Con gái của ba, năm 18 tuổi.
Bảo Phụng
Cảm ơn bạn đã ghé đọc bài viết này!
Bạn có thể ghé qua bài viết trước tại đây! Thank you and see yaaa!