Một quyển sách bán chạy hằng đầu, một quyển sách lấy đi biết bao nước mắt của những độc giả trẻ. Cầm trên tay mình đây là Cây cam ngọt của tôi, quyển sách được chắp bút bởi nhà văn người Brazil – Jose Mauro de Vasconcelos. Trong bài viết này mình sẽ giới thiệu về cách mình biết đến cuốn sách này, những nội dung chính trong quyển sách và những bài học mà mình đã nhận ra được sau khi đọc xong.
Cùng mình bắt đầu nhé!
1. Giới thiệu
Mình đọc quyển sách này vào những ngày đầu tháng 04, đây là cuốn sách mình mượn tại Thư viện Khoa học tổng hợp. Lý do mình mượn cuốn sách này là vì mình được giới thiệu bởi một chị bạn, rằng đây là một cuốn sách mình nên đọc để hiểu thêm về tình yêu thương. Chị ấy giới thiệu cho mình vào 1 năm trước nhưng dạo gần đây mình mới tò mò tìm đọc. Hôm đó mình đã mất khá nhiều thời gian để tìm vị trí chính xác của cuốn sách ở thư viện để rồi hạnh phúc khi tìm ra và cầm cuốn sách trên tay (như hình luôn ^^).
Cuốn sách “Cây cam ngọt của tôi” được chắp bút bởi nhà văn José Mauro de Vasconcelos. Jose Mauro là tiểu thuyết gia, biên kịch gia và diễn viên điện ảnh sống tại Brazil. Ông mang trong mình ba dòng máu: Ấn Độ, Brazil và Bồ Đào Nha. Ông được sinh ra trong một gia đình nghèo khó nên từ nhỏ đã phải làm đủ nghề để kiếm sống. Điều đó đã giúp ông có một vốn sống phong phú, cộng thêm với niềm yêu thích sáng tạo cháy bỏng đã dẫn lối ông đến với viết lách khi còn khá trẻ. Ông bắt đầu viết quyển sách đầu tiên từ năm 22 tuổi và đã xuất bản 20 tác phẩm trong suốt sự nghiệp của mình. Quyển sách “Cây cam ngọt của tôi” chính là tác phẩm thành công nhất của ông.
“Cây cam ngọt của tôi” không chỉ là tác phẩm thành công tại Brazil mà nó còn có ảnh hưởng rất lớn tới các bạn trẻ Việt Nam ngày nay. Chẳng hạn như cuốn sách đã đứng đầu trong top 10 các tác phẩm văn học bán chạy của Nhã Nam năm 2021; hay là ấn phẩm được đặt mua nhiều nhất trên Sàn thương mại Điện tử Tiki vào năm 2021. (Theo Báo VN Express)
Nhưng mà bỏ qua sự hào nhoáng đó, mình thắc mắc điều gì đã khiến cho “Cây cam ngọt của tôi” được yêu mến đến vậy?
Trong phần 2 này, mình sẽ mang tới cho các bạn nội dung của cuốn sách. Những nhân vật chính là ai và điều gì làm cho quyển sách này nổi bật. Hãy cùng chờ xem chúng ta có gì nhé ~~~~
2. Nội dung
“Cây cam ngọt của tôi” là câu chuyện về Zezé, cậu bé với một trái tim ấm nóng nhưng có những hành vi ngỗ nghịch. Cả nhà đều la cậu, thậm chí đánh đập cậu đến mức cậu nhận thấy bản thân mình chính là Đứa con của Quỷ. Cậu không tin rằng bản thân mình xứng đáng được yêu thương. Và chính vì điều đó, cậu để mặc cho người khác đánh đập mình vì cậu làm sai. Nhưng có một điều trớ trêu rằng là, cậu liên tục làm sai. Cậu liên tục khiến cho người khác bị tổn thương vì những lời nói và hành động của mình. Chẳng hạn khi cậu dành những lời lẽ không hay dành cho chị mình, cậu nói rằng mình thật đáng thương vì bố không có tiền mua quà vào đêm giáng sinh, cậu trét dầu trên đường để hàng xóm bị té ngã, cậu làm rắn giả để hù dọa người qua đường,..
Nhưng dẫu cho có ngỗ nghịch như thế, cậu cũng là một đứa trẻ với trái tim nồng hậu và ấm nóng. Cậu chính là người cố gắng kiếm từng đồng tiền vào đêm giáng sinh để mua cho bố một tập thuốc để chuộc lỗi, cậu đi hái trộm hoa bỏ vào chiếc bình của cô giáo vì cậu cảm thấy cô cần một bông hoa, cậu không nhận tiền của người khác cho vì tiền đó không phải do cậu làm ra, cậu dành tất cả những điều tốt nhất cho đứa em trai yêu quý của cậu Louis,… Tuy cậu cũng có những hành động đáng yêu như thế, nhưng Zezé chưa bao giờ tin rằng cậu đáng được yêu thương. Cậu luôn tự nói mình là “Đứa con của Quý” vì cậu biết cậu đã làm nhiều điều sai trái. Cậu tin rằng bản thân mình xứng đáng với những đòn roi….
Cho đến khi những người thật lòng yêu thương cậu xuất hiện.
Pinkie – cây cam ngọt của cậu – cái cây mà có thể nghe và nói chuyện với cậu mà không phán xét cậu điều gì. Và ông Bồ, cái người mà đã hét mắng cậu vì lần đầu ngỗ nghịch nhưng về sau lại trở thành người bạn thân nhất của cậu. Sự xuất hiện của những nhân vật này đã khiến cho Zeze trở nên đáng yêu hơn và chính cậu cũng yêu bản thân mình nhiều hơn. Minh chứng ở chỗ cậu dành thời gian mỗi ngày để trò chuyện và làm bạn với cây cam ngọt, cậu nói hết mọi trò nghịch ngợm cho cây cam nghe một cách vui vẻ và không e sợ. Còn với ông Bồ, ông đón cậu đi học, ông đi câu cá cùng cậu, ông làm cậu vui đến độ cậu nói “Ông là người cháu yêu quý nhất trên đời”.
Vậy lý do là gì, khiến cậu bé ngỗ nghịch đó – một “đứa bé hư” trở thành một đứa trẻ hiền từ, vui vẻ, với trái tim tràn ngập yêu thương như vậy?
Trong phần 2 này mình sẽ đưa ra quan điểm của mình về việc tại sao Zeze lại thay đổi? Và điều gì khiến đã mang lại cho cậu sức mạnh? Hãy cùng mình đến với phần 3 nhé~~
3. Những bài học
Mình nghĩ chỉ có một câu trả lời – đó chính là tình yêu thương vô điều kiện. Pinkie và ông Bồ không cần cậu phải biết phép tắc, họ không mong cầu cậu phải là một đứa trẻ ngoan. Ông Bồ biết Zeze thông minh, lanh lợi và đặc biệt hơn những đứa trẻ khác. Còn Pinkie thì hạnh phúc và vui vẻ với những câu chuyện của cậu. Họ không cần cậu phải trở thành “một ai đó” để được yêu thương. Và khi ở bên cạnh họ, cậu được là chính cậu, ngay cả khi cậu là một đứa trẻ hư.
Nhưng điều đó không đồng nghĩa rằng họ để mặc cậu là một đứa trẻ hư. Ông Bồ luôn nhắc nhở cậu rằng cháu nên nói khác đi, không nên dùng những từ ngữ thiếu tôn trọng với người khác. Mặc dù ông Bồ luôn nghĩ cậu là một đứa trẻ đặc biệt, ông không quên đi việc dạy dỗ để cậu trở nên tốt đẹp hơn.
Sự yêu thương của ông Bồ và Pinkie giúp Zeze yêu mến chính bản thân cậu. Và biết rằng cậu vẫn xứng đáng được yêu thương, dù cho cậu có là ai đi chăng nữa.
Cho đến thời điểm khi ông Bồ mất vì tai nạn và cây cam ngọt bị dời đi, cuộc sống của Zeze cũng bỗng trở nên mất hết hy vọng. Cậu bị bệnh nặng tới mức nôn mửa và không thể nào vui vẻ chơi đùa được nữa. Ông Bồ và cây cam ngọt là những người bạn quan trọng trong cuộc sống của cậu mà không ai có thể thỏa lấp khoảng trống đó. Cho đến 40 năm sau đó, hình ảnh ông Bồ vẫn hiện lên sâu sắc trong tâm trí cậu, rằng cậu đã tha thiết tâm sự với ông những lời cậu học được về chính tuổi thơ đầy những đòn roi của mình: “Ông Bồ yêu quý của cháu, sự thực là người ta đã cho cháu biết mọi chuyện quá sớm”.
4. Lời kết
Sau khi đọc quyển sách này, mình cũng giống như bao độc giả khác, rất buồn cho những sự bất hạnh mà Zezé phải trải qua. Sự thực rằng những niềm vui nhỏ bé đến bên thế giới cậu rồi rời đi khiến cho tác phẩm càng làm nổi bật hơn sự bất hạnh của Zeze. Trở về với hiện thực khắc nghiệt rằng thế giới mong đợi ở cậu quá nhiều, nhiều hơn những gì mà một đứa trẻ như Zeze có thể hiểu được. Thay vì dạy dỗ thực sự, họ lại chọn cách trách phạt cậu. Không ai cho cậu tin rằng cậu xứng đáng được yêu thương cho đến khi ông Bồ và cây cam ngọt xuất hiện. Tình yêu thương vô điều kiện chính là món quà lớn nhất dành cho cậu.
Bản thân mình cũng vậy, mình chỉ mới cảm thấy bản thân mình xứng đáng được yêu thương khoảng 3 năm đổ lại đây. Sự thay đổi của mình xuất phát từ những con người đã đến trong cuộc đời mình. Tình yêu thương vô điều kiện mà họ trao đi đã khiến mình nhận ra rằng mình đã đủ ngay cả khi vẫn còn rất nhiều những thiếu sót. Sự đủ ở đây không phải là hoàn hảo mà cảm giác đủ đầy tình yêu thương dẫu cho mình không phải là người hoàn hảo. Và điều đó thực sự đã thay đổi cuộc đời mình mãi mãi.
Mình nghĩ rằng quyển sách này thành công hẳn là có lý do của nó. Vì cuốn sách đã khiến bạn đọc đồng cảm vì những thông điệp mà nó gửi gắm. Rằng trái tim mỗi người rất cần một thứ tình cảm yêu thương mà đâu đó chưa được lấp đầy trong khoảng thời gian thời thơ ấu của họ. Chính vì vậy mà nếu một ai đó có được tình yêu nhiều hơn, hãy chọn để cho đi. Vì tình yêu thương vô điều kiện đó chính là món quà lớn nhất mà bạn có thể dành tặng cho một ai đó… Và rất có thể yêu thương của bạn có thể thay đổi cả một cuộc đời của ai đó khác, như câu chuyện của mình và Zeze chẳng hạn. Hãy ghi nhớ điều đó!
Cảm ơn bạn đã đến và đọc bài viết này!
Hẹn gặp lại bạn trong những bài viết sắp tới~~~
-Aleneutral-