Một cảm giác thật lạ, không buồn, không vui, không trống rỗng, không bình dị, an yên, chỉ đơn giản là lắng đọng.
“Mình không phải là người đưa các bạn đến hạnh phúc. Mình chỉ là người mở cánh cửa, còn các bạn có tìm kiếm được hạnh phúc hay không một phần nhờ vào ý chí của các bạn.” – lời chia sẻ của Lê Cát Trọng Lý , một người nghệ sĩ bình dị, cống hiến cho đời bằng thứ âm nhạc đơn giản, mộc mạc, lắng đọng.
Mình không hay nghe các bài hát của Lý, nhưng mình thích những buổi live của cậu ấy, cách cậu ấy chia sẻ, về chuyện đời, chuyện tình yêu, một cách rất nhẹ nhàng, đằm thắm và gần gũi.
Có ai thương nhau mãi được không?
Vì sao cố giấu đi thật thà?
…
Những câu hỏi như nói lên tiếng lòng. Dòng suy nghĩ mang theo nhạc tính, biến thể những cảm xúc không lời thành dòng nhịp điệu dịu dàng: “Âm nhạc có sức mạnh thật kỳ diệu.”
“Anh ơi, em thương anh nhiều.
Thế nhưng, hai ta sẽ yêu nhau, được nhiều năm không đây?”
Một phần lời bài hát dịch từ tiếng dân tộc Thái của Lý.
Nói về tình yêu, đến giờ mình còn không rõ nữa, cảm xúc thật kỳ lạ. Đối với mình, việc thích một người thật sự rất đẹp đẽ và cố gắng vì ai đó thật đáng trân trọng biết bao.
Và mình không biết nữa cảm xúc không thật thà, nhưng lúc nào đang nói dối?
Dòng điện não này, cấu trúc trật tự não bộ, ngôn ngữ, tín hiệu, những thứ màu mè của khoa học thần kinh, nghe thật tẻ nhạt và buồn chán… Nhưng thật! Đó là tất cả những gì đang diễn ra và đôi lúc chỉ cần âm nhạc thôi, chỉ cần cảm xúc diễn tả hết tất cả mọi thứ. Tự bản thân mình, hiểu và xúc động, không cần thứ ngôn ngữ nào để bày tỏ cả, chỉ nhiêu đó là đủ.
“Nhạc Lý có khả năng chạm đến tiềm thức và vô thức con người!”, phải vậy không nhỉ? – Nghe nhạc Lý sẽ khiến mình nhận ra cái tôi hay chữa lành “kẻ bị đày”, mình không biết, cũng không biết ai đang “không biết” trong những bản ngã này.
Càng biết nhiều, càng mơ mộng… Phi thực tế và lắm lúc ảo tưởng nhỉ?
Nhưng biết sao được, vì trong hành trình tìm kiếm cái tôi này, mình không có bạn đồng hành. Lý thuyết thực tiễn có khác biệt, cảm giác lý trí có tách biệt, nhận thức vô thức có mâu thuẫn, thì biết sao được chứ, mình là người duy nhất có thể giúp mình, là người duy nhất biết câu trả lời.
Nếu hạnh phúc là những gì mình muốn, thì đó là được nhìn những người mình yêu thương hạnh phúc.
Mà điều đó có khó vậy không nhỉ ? Vì khi mình chưa là cái tôi thực sự ở bên cạnh người mình yêu thương, mình sẽ không thể cảm nhận tình yêu thương của mọi người dành cho “cái tôi mình thực sự là” được.
————————-
Nếu hành trình tách biệt con người ấy dài đến như vậy, cậu đã chịu bao nhiêu đau buồn và uất ức, cậu không còn cảm thấy an toàn bên bất cứ ai, cậu không thể chia sẻ câu chuyện của mình, và luôn một mình cậu tự cố gắng. Cậu đã kiên cường đến thế nào cậu có biết không? Cậu là cô gái mạnh mẽ hơn cậu nghĩ rất nhiều!
Mình chỉ mong có thể làm những điều tốt nhất cho chúng ta, hãy cùng với mình nhé, bởi vì với mình thật khó, nhưng mình sẽ cố gắng. Cậu đã chiến đấu cho mình suốt gần 10 năm, phần đời còn lại hãy để mình nhé! Hãy nhớ mình yêu cậu, yêu cậu như cái cách cậu bảo vệ mình ấy, mình sẽ làm mọi cách có thể, để cậu được hạnh phúc, hãy tin ở mình!
-Aleneutral-