Ngày 4: Một ngày không thể suy nghĩ

Ngày 4: Một ngày không thể suy nghĩ

Ngay khi đang viết những dòng này, mình đang phải đối mặt với một vấn đề đó là trong đầu mình không có gì cả. Nhưng không phải là trống rỗng, không phải là trạng thái bức bối muốn cố gắng thoát ra, mình đang hiện hữu một cảm giác như một người không có khả năng suy nghĩ, tập trung hay sáng tạo bất cứ thứ gì, não mình đang bất hoạt.

Bạn có bao giờ cảm thấy có lỗi? Khi bản thân được hưởng những sự may mắn: từ gia đình, từ phúc lợi xã hội, từ thầy cô, từ bạn bè,.. Nhưng lại không biết cách để khai thác chúng. Khi nhìn người khác cực nhọc để lao động kiếm miếng cơm qua ngày, bạn lại cảm thấy thất vọng về bản thân thật nhiều! Bạn tự nhủ rằng gíá như mình cũng có thể làm một điều gì đó thay vì chỉ biết đắm chìm vào những cảm xúc và mỏi mệt. Nhưng bạn không biết cách nào để thay đổi? Và dẫu cho có biết cách đi nữa, bạn cũng chẳng thể thay đổi được điều gì?!


Theo mình nghĩ, có những thứ chúng ta chẳng thể kiểm soát và chẳng thể thay đổi trong ngày một ngày hai. Và những tiếng lòng của cơ thể, là cả một quãng thời gian dài tích tụ bởi thói quen, suy nghĩ, hành vi và những ảnh hưởng từ môi trường. Chắc hẳn cũng sẽ có những lúc cơ thể cần được nghỉ ngơi thật nhiều, điều duy nhất chúng mình có thể làm lắng nghe và cảm nhận. Phải lắng nghe, cảm nhận, thấu hiểu và rồi có những quyết định khôn ngoan hơn.

Còn đây là câu chuyện của mình…

Chuyện là mình đang làm mọi thứ theo thói quen và vô thức – mình không thể suy nghĩ nỗi bất cứ chuyện gì. Nên mình bắt buộc phải cố gắng giúp bản thân xác định được nguồn cội của cảm giác này và thay đổi nó.

Theo mình nghĩ, cơ thể của mình đã thay đổi trong một khoảng thời gian dài do tác động của căng thẳng. Và giả dụ như mình có hoàn toàn điều chỉnh được sức khỏe tâm lý đi chăng nữa thì sức khỏe thể chất cũng là một vấn đề rất quan trọng.


Mình không ổn, nói đúng hơn là không ổn về cả thể chất lẫn tinh thần trong một khoảng thời gian dài cho đến năm 2021. Mọi chuyện bắt đầu có sự biến chuyển khi mình chuyển sang nơi ở mới, tập thể dục đều đặn, nhìn thấy nhiều người xuất hiện trong cuộc sống và không cho phép bản thân trong ở trạng thái “không làm gì” quá lâu.

Một số thứ đã tạo nên những tác động tích cực chẳng hạn như viết, thiền và chạy bộ nhưng nhiêu chúng có vẻ như vẫn chưa đủ. Mình phải bù đắp lại những gì đã mất, những gì đang mất và ý thức được rằng có nhiều thứ đang hiện hữu và gây tác động tiêu cực lên cuộc sống. Ví dụ như việc ngồi một chỗ quá lâu, cung cấp chỉ duy một số dinh dưỡng nhất định, ngại bày tỏ quan điểm hay ngại mở lòng với người khác.

Mình cảm thấy rất buồn khi một ngày không thể làm được bất cứ việc gì. Mình làm việc chủ yếu bằng trí óc nên một ngày não bộ bị tê liệt là một ngày lãng phí. Và lãng phí trên rất nhiều phương diện chứ không chỉ duy gì thời gian. Mình còn cảm thấy buồn khi nhìn thấy sự không công bằng, khi người khác phải lao động vất vả bất kể ngày hôm ấy thể trạng có như thế nào còn mình thì đang lãng phí quá nhiều tài nguyên mà không thể mang đến một giá trị gì.


Nhưng thử nghĩ lại mà xem?

LIỆU MÌNH CÓ THỂ THAY ĐỔI HIỆN THỰC KHÔNG?

Những hành động đó có thể không tốt, nhưng nó không nói lên được mình là ai cả. Đó chỉ là những sự nhận thức và những nỗi kỳ vọng. Có một lúc mình buộc lòng phải học cách quên đi – sau khi đã biết rồi thì hãy quên đi những lắng lo và kỳ vọng để tiếp tục tiến lên phía trước.

  • Tại sao mình phải tạm quên đi những kỳ vọng?
    • Từ trước tới nay mình hay thu mình lại, vì mỗi lần mình mở lòng mình ra để cố gắng chạm đến trái tim của người khác, mình lại làm sai cách. Nhưng đến khi mình đủ dũng cảm để vươn mình ra thế giới, mình lại cảm thấy ngột ngạt quá cỡ. Đôi lúc mình cứ tự trách tại sao bản thân cứ mãi sống với những điều nhỏ bé, sao không đi thật xa, bay thật cao như những gì mà mình tưởng tượng. Tại sao lại không thể?
    • Nhưng giờ thì mình biết…
    • Giờ mình hiểu tại sao thế giới của mình lại nhỏ bé đến thế. Là vì rằng là mình có những vết thương và mình không được phép làm cho chúng chảy máu thêm nữa. Chừng nào vết thương vẫn còn đang rỉ máu, chừng đó mình còn phải bỏ qua thế giới lớn mà chăm sóc cho thế giới nhỏ bé này. Cho đến một lúc mình đủ mạnh khỏe và can trường để chiến đấu, đó chính là lúc mình sẵn sàng mở rộng thế giới mình ra. Cho nên mình không cần lo lắng việc thế giới của mình quá nhỏ bé, đến khi đầy đủ thông tin, mình sẽ biết cách!
    • Bởi vì mình đang thay đổi và đang nhận thức được quá trình thay đổi đó. Mình cũng đang lớn lên và đang trong quá trình xác định bản thể. Dù rằng quá trình của mình có nhanh hay chậm đi nữa, mình vẫn đang nhận thức được chúng và làm chúng từng ngày. Thế giới vừa giúp mình nhìn nhận ra được nhiều thứ nhưng những áp lực quá lớn cũng khiến mình gặp nhiều khó khăn.

Thế nên mình hiểu vấn đề lúc này là mình phải xây dựng bản thân trở thành một người có đủ thể lực và trí lực để đáp ứng việc làm việc trí óc với năng suất và cường độ cao, đó là cách duy nhất để mình có thể làm những điều mà mình muốn, học những thứ mà mình thích và luôn trong tâm thế sẵn sàng đem những giá trị mà mình đã tìm kiếm và xây dựng được đến với xã hội.


  • Còn đây là một vài dòng tâm sự nhỏ của mình:
  • Buổi trò chuyện tối hôm qua làm mình thắc mắc liệu việc viết như mình đang làm có phải là một công việc tiêu tốn thời gian và không mang lại giá trị thực sự, chẳng hạn như nó không phải là một dạng viết chuyên nghiệp?
    • Thực tế, đây là sự lựa chọn duy nhất của mình nếu muốn tiến lên phía trước. Mình không rõ nó có mang lại một tương lai tươi sáng vượt trội hay không, mình chỉ đơn thuần làm những điều cần phải làm. Và mình sống với nó vì mình biết không nó thì không ai khác, không gì khác có thể … gắn kết với mình như thế.
    • Và còn nữa, mình sẽ không tài nào biết được đâu là con đường đúng đắn nếu chưa thực sự bước chân đi trên con đường đó. Mỗi người được sinh ra với một số phận riêng biệt, đi qua những điều khác nhau và có trong mình những kinh nghiệm mà không một ai khác có được. Bởi vậy điều tốt nhất mà một người có thể làm là hãy để người khác được tự do sống cuộc đời của họ. Lắng nghe người khác là điều tốt nhưng nó sẽ ở trong giới hạn khi và chỉ khi chúng ta còn tôn trọng những chừng mực của nhau.

Series “Năng lượng sống” là nơi mình dùng để ghi chép lại những cảm xúc mà mình đang đối mặt thông qua quá trình quan sát, nhận định và gọi tên chúng. Nó có thể là một vết lóe cho những cảm xúc bị kiềm cặp trong quá khứ, cũng có thể là một nỗi khó chịu khôn tả mà mình không thể nào gồng gánh ở thời điểm hiện tại. Mỗi cảm xúc là một câu chuyện, là rất nhiều những nguyên do, là sự chối bỏ hay thừa nhận của một tâm hồn đầy rẫy những vết xước. Nhưng có một điều không thể phủ nhận rằng là cảm xúc luôn đúng: Nó sẽ không bao giờ dung túng cho một cuộc đời “theo lối theo đường”, nó cũng chẳng thể oằn mình kiềm nén trước “sự bất lực của cơ thể”. Tâm trạng, cảm xúc, thể trạng chính là lời giải bày chân thật nhất mà cơ thể một người dành cho chính họ. Mà thông qua những cảm xúc đó mình có thể biết được bản thân mình là ai, cần gì và đang thực sự mong cầu điều gì. Series này chính là nơi giúp mình làm rõ những cảm nhận để bản thân có thể biết, hiểu và đồng cảm. Đây cũng chính là kim chỉ nam cho hành trình mà mình đang đi – hành trình tìm về những điều tự nhiên nhất, về những gì thuộc về chính mình. Bạn có thể đọc thêm bài viết về series Năng lượng sống tại đây.


Photo by Annie Spratt on Unsplash

Photo by JEREMY MORRIS on Unsplash

-Aleneutral-

Subscribe
Notify of
guest

1 Comment
Oldest
Newest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments
trackback

[…] đã viết rất nhiều về khoảng thời gian Chữa lành vào năm 2021, đó là một trong những năm ý nghĩa nhất đối với mình. Bởi chính lúc đó […]

0
Would love your thoughts, please comment.x
()
x