Lời tự tình của tháng 02

Lời tự tình của tháng 2

Vậy là đến với blog tháng 2, mình đang trên đường chở về nhà sau một chuyến đi tình nguyện. Và mình bắt đầu ghi những dòng đầu tiên cho “Blog tháng 2” này trong những ngày cuối cùng của tháng.

Tháng 2 này, mình hoàn thành một bài viết của tháng 1. Do những trải nghiệm không thành hình vào những ngày cuối cùng của tháng 1 nên mình đã để lỡ đến tháng 2. Tháng 2 mang đến cho mình một số những bài học. Đây đều là những bài học giúp mình thay đổi được tư duy về những chọn lựa. Một số mình đọc được trong sách, một số lại là do những trải nghiệm mà ra. Mình mong rằng bạn cũng bắt gặp một phần nào đó của chính mình ở đâu đây. Để chúng mình cùng nhìn lại và yêu thương bản thân nhiều hơn.”


Mình bị lạc là câu chuyện trong tháng 2. Câu chuyện xuất phát từ việc mình ý thức được rằng mình đã đánh mất đi một phần nào đó rất quan trọng trong một khoảng thời gian dài. Mình biết mình đã đối xử không tốt với bản thân cho tới khi không còn nhận ra giá trị của chính mình nữa. Đây chính là thời điểm mà mình chợt ngộ ra, nhớ lại và rồi học cách yêu thương mình nhiều hơn. Mình hy vọng bạn cũng có thể đồng cảm với những dòng tâm sự đó. Và rồi theo một cách nào đó, chợt nhận ra cũng cần phải yêu lại bản thân thêm một chút.

1. Ngày 05/02 – Sống và học tập

Dường như ngày nào mình cũng phải viết nếu không mình sẽ bốc cháy. Nói một cách khác là mình không thể hình dung được ngày mai của mình sẽ như thế nào và mình đang đứng trước những lựa chọn gì.

Đây là thời điểm khi mình không biết phải làm gì và làm như thế nào. Đây cũng là một vấn đề lớn. Vì khi không có một mục tiêu cụ thể, mình sẽ chẳng thể làm gì để thực hiện hóa chúng. Có điều mình muốn là một sự may mắn. Biết cách cố gắng để có được thứ mình muốn chính là hạnh phúc.

Một ngày qua đi không phải thứ mình bỏ lỡ là những tác vụ mà là những bài học. Một ngày càng có nhiều suy nghĩ, mình càng có nhiều bài học và phương hướng làm việc tốt hơn. Bởi vậy mà không nên dừng lại ở việc kết thúc một ngày bằng một chuỗi những tác vụ. Thay vào đó là tổng kết và học hỏi.

Đây là thời điểm mình nhận ra mình đã không viết từ lâu. Và mình chẳng hiểu gì về cuộc đời hiện tại cả. Mình cứ làm mọi thứ nhưng chẳng nhận diện được mình đang ở đâu, đang hướng về điều gì hay đã lớn lên như thế nào. Mình cần phải viết và tổng kết lại mỗi ngày. Đó là cách duy nhất để mình hiểu về chính mình và hiểu về thế giới.

Đây là một bức ảnh mình chụp lại ở Bảo tàng Phụ nữ Nam Bộ, những bức thư ở trước và hình ảnh những người phụ nữ phía sau. Một bức ảnh với gam màu trầm ấm nhưng rực rỡ. “Sống để chiến đấu, chiến đấu để được sống” có phải đang là tiếng lòng của họ? Vậy còn tiếng lòng của mình là gì? Điều gì khiến mình trở thành là chính mình? Là duy nhất?

2. Ngày 06/02 – Hiểu về mình và thế giới

Đây là bức ảnh mình chụp ở Bảo tàng Phụ nữ Nam Bộ – 202 Võ Thị Sáu, Quận 3, TPHCM. Bức ảnh thể hiện tinh thần dũng cảm của người Phụ nữ Việt Nam trong các trận chiến thời xưa. Dường như mỗi người phụ nữ đều có trong mình những ngọn lửa, ngay cả khi họ thể hiện ra bên ngoài nét dịu dàng, nữ tính, ôn hòa nhất. Đối với bản thân mình cũng vậy, mình có một ngọn lửa thường trực như cái suy nghĩ của mình ngày hôm đó: “Dường như ngày nào mình cũng phải tự nhìn lại nếu không mình sẽ bốc cháy.” “Bốc cháy một cách thầm lặng!”

[Những bài học] Chuyến đi hôm nay để mình nhận ra những bài học. Đúng nghĩa là có thể, mình hoàn toàn có thể làm khác đi. Nhưng mình không. Mình tự hỏi: Tại sao lại như vậy?

Chuyện rằng có một số điều đã diễn ra. Và mình cảm thấy như mình đang hy sinh vì sự phân biệt đối xử của người khác. Sau tất cả, mình vẫn chọn lựa hy sinh. Điều mà đáng ra mình không nên làm.

Và mình rất thắc mắc, tại sao lại như thế? Có phải rằng mình sẽ tiếp tục đối xử bản thân theo cách tương tự như vậy vì mình tin rằng mình xứng đáng với điều đó. Nếu đúng, đây thực sự là một vấn đề lớn. Tại sao mình lại khước từ mọi đặc quyền cần có? Tại sao mình lại tin rằng đây là điều làm mình hạnh phúc? Trong khi thực sự, không phải vậy.

Hôm đó là một ngày đặc biệt, đó chính là ngày mình nhận ra mình đang chấp nhận để bản thân bị đối xử một cách không công bằng. Hay nói cách khác, sẵn sàng để người khác làm tổn thương mình như thể mình xứng đáng với điều đó. Và đó là thứ không thể xảy ra nếu mình biết trân trọng giá trị của bản thân. Mình đã nhận diện được. Mình cũng đồng thời không cho phép người khác được đối xử với mình theo cách như vậy nữa.

3. Ngày 11/02 – Tình yêu thật khó

Đây là bức ảnh được một người bạn mình chụp lại tại quán cafe Ông Bầu – Nhà văn hóa Thanh niên. Một bức ảnh chứa đựng tinh thần sống mạnh mẽ và can trường. Mình cũng muốn bản thân như vậy, mình cần phải học cách trân trọng bản thân và yêu lấy chính mình. Nếu mình không thể làm điều đó, thì mình sẽ không thể hạnh phúc thực sự.

[Vấn đề] Vấn đề này, cứ lặp đi lặp lại mãi. Mình biết rằng có một vấn đề, rằng mình đang làm gì và nó có mang lại kết quả hay không. Nếu không, việc mình làm chẳng có ý nghĩa gì cả. Nhưng không phải vậy, cuộc sống là một cuộc hành trình, nơi mình có những nhận thức, nhận diện được chúng, đối chiếu với mong ước của mình và rồi thực hiện.

Và nói sao đây nhỉ, ai cũng có những vấn đề của riêng họ. Dường như mình luôn bị mắc kẹt trong chuyện tình cảm. Vì nói cho cùng, có những bài học mà mình chưa được học.

Mình còn phải học rất nhiều nữa vì mình đã không bận tậm về chuyện tình yêu từ nhỏ tới lớn. Đúng là có rất nhiều những câu hỏi mà mình không biết cách trả lời. Mình không biết nhiều về chính mình, không biết nhiều về thế giới, và mối liên hệ giữa mình và thế giới cũng vậy. Đó chính là thứ mình phải học lại – Học những bài học về tình yêu. Và vẫn chưa muộn mà đúng không? Mình mong là vậy!

Bức ảnh này mình lưu lại khi mình đến thăm bảo tàng Phụ nữ Nam Bộ. Hôm đó mình có một trải nghiệm không quá hào hứng vì mình đã không hoàn thành tốt nhiệm vụ. Mình đã không thể giới thiệu về Bảo tàng, không thể nói tốt tiếng Anh, không giúp mọi người trở nên thoải mái. Nói sao nhỉ, dẫu cuộc sống không phải là một đích đến. Nhưng việc có đích đến giống như cách để hành trình trở nên trọn vẹn hơn. Vì đó là cách mà chúng ta có thể làm tròn đầy những khoảng khắc ở hiện tại.

4. Ngày 12/02 – Đích đến và lựa chọn từ bỏ

Mình nhận ra rằng đi đường cũng giống như cuộc đời vậy. Vốn dĩ là có điểm đến, nhưng cuối cùng lại không bắt gặp được thì sao? Thì phải chuyển hướng, phải có phương án dự phòng. Nhưng lại cũng không dùng được phương án dự phòng? Thì phải thay đổi các phương án. Nhưng quá khó để quyết định những phương án khác? Thì tìm về chốn thân thuộc nhất. Nói cách khác là chọn đại một sự lựa chọn nào đó.

Quan trọng là phải nhận ra: Mình không thể nào có được tất cả mọi thứ cùng một lúc. Một là phải chuẩn bị tốt, hai là phải đánh đổi. Và mình cần phải chấp nhận điều đó. Ngay cả khi đó là những quyết định khó khăn đi nữa, nó sẽ khiến con đường đi của mình thuận lợi hơn và hạnh phúc hơn.

Bởi vì đôi lúc những điểm đến mà mình nghĩ trong tìềm thức không xuất hiện. Thì đến lúc đó mình buộc phải thay đổi những kỳ vọng. Mình phải chọn lựa một trong hai:

Thứ nhất, từ bỏ những điều khó khăn cho mình ở một thời điểm.

Thứ hai, thay đổi những kỳ vọng. Vì bởi không có điều gì là hoàn hảo. Cho dù nó có là một sự lựa chọn tốt nhất và mang lại cho mình những cảm xúc tích cực.

Vậy điều gì là xứng đáng? Mình cho rằng ở thời điểm hiện tại, trừ khi mình có sự chuẩn bị tốt và biết điều gì là tốt nhất cho bản thân, mình sẽ đạt được những điều mình mong muốn. Bằng không, mình buộc lòng phải trả giá bằng những sai sót và bài học.

Lựa chọn tốt nhất? Có tồn tại không? Mình nghĩ là khi đã chọn rồi thì phải biến đó là lựa chọn tốt nhất, dù cho nó có là tệ nhất đi chăng nữa.

Đây là một bức ảnh tại Bảo tàng Phụ nữ Nam Bộ – nơi yên ả nhất theo cái cách mọi người nghĩ đến lại là những chốn khác nhau. Mình đọc một cuốn sách trong nhà sách về “Cuộc đời giông bão”. Hôm đó là một ngày “giông bão” theo đúng nghĩa bóng, mình đã rất bất lực để chọn được hướng đi đúng đắn. Trong đầu mình có đầy giông tố, mệt mỏi và bức bối. Cuối cùng điều mình mong muốn là một chút yên ả của những con chữ, của những câu chuyện. Đó là cách mình giải tỏa mọi căng thẳng và bộn bề của thế giới này.

5. Ngày 19/02 – Lạc mất chính mình

Thứ cảm xúc khác lạ nhất chính là, trong một khoảnh khắc, mình đánh mất tất cả những gì thuộc về chính mình, nhưng mình vẫn cứ sống, vẫn cứ đi, vẫn cứ tìm hiểu về thế giới. Cho đến khi nhìn lại thì, mình đã đánh mất một số thứ. Thứ lớn nhất trong số đó là gì? Chính là những điều mình đã gom gụm lại suốt cả những năm tháng. Phải rất lâu và rất khó khăn mình mới làm bạn được với chính mình. Cơ mà khi mình không yêu, không nuôi dưỡng, không trò chuyện, mình làm đánh mất đi nguồn động lực duy nhất có thể giúp mình đạt được những điều mình muốn, người duy nhất ở bên cạnh mình lúc khó khăn nhất, người mình có thể nương tựa cả một đời. Đó là chính mình. I forgot to give you the things you deserve, you deserved more than that, my beloved girl.

Và đây chính là kết cho câu chuyện của tháng 2, mình xứng đáng nhiều hơn thế, cho những cảm xúc tốt đẹp mà mình mong muốn. Mình sẵn sàng để trở thành một người bạn với bản thân, cố gắng để khẳng định giá trị của chính mình. Hôm chụp bức ảnh này cũng là ngày mình hoàn thành blog tháng 1 (ngày 19/1). Mình đã làm sáng tỏ nên những suy nghĩ và mình rất vui vì điều đó.

Hẹn gặp lại bạn trong bài viết tháng 3 nhé.
Mình sẽ bắt đầu sớm hơn ~~~~~~

-Aleneutral-

Subscribe
Notify of
guest

0 Comments
Oldest
Newest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments
0
Would love your thoughts, please comment.x
()
x