Đếm xem có bao nhiêu những ngày mưa vừa qua: cuối tháng 4, đầu tháng 5, những cơn mưa ồ ạt đổ về thành phố. Hiện tại ngoài khung cửa sổ nhà mình vẫn đang mưa không ngớt. Như chính dòng suy nghĩ của mình đây, vẫn cứ kéo nhau ùa về trong những ngày trời giông mây mù mịt như vậy.
Hôm nay, một ngày hiếm hoi có nắng, và nắng soi chiếu cả một ngày dài. Mình quyết định đi. Không quan trọng đi với ai, đi làm gì, mình chỉ muốn sống một ngày nắng thật trọn vẹn. Ít ra thì mình muốn hiểu thêm những suy nghĩ trong những ngày mưa từ đâu ra và làm sao để mình có thể giúp. Và cách mà mình chọn để hiểu hơn về những dòng suy nghĩ đó chính là đi tìm kiếm.
Tìm kiếm một chút nắng ở trong tim.
—————–
2/5/2022 20:59pm:
1- Sự khác nhau ở mỗi người
Mọi người nói về một người quá yên tĩnh, mọi người nhắc về một người quá náo nhiệt. Theo mình, yên tĩnh hay náo nhiệt, chẳng có vấn đề gì với cả hai cả. Thế giới cần cả người yên tĩnh và người náo nhiệt. Và đôi khi, trong chính một con người, cũng cần tồn tại cả hai tính cách đó.
Mình biết rằng bất kỳ ai cũng vậy, cũng có những lớp bọc hào nhoáng che lấp đi con người thực sự bên trong họ. Nhưng nào ai biết được những cảm xúc họ phải trải qua, những cơn đau, những cơn dằn vặt, những điều khó lòng để diễn tả.
Theo mình thì khi càng lớn, con người ta phải đối mặt với “cuộc đời” nhiều hơn mà dần đánh mất đi “cuộc sống” của chính mình. Nói cách khác, khi mình 8 tuổi, mình có thể dành cả buổi chiều mưa để đọc truyện tranh mà chẳng hề suy nghĩ gì cả. Nhưng năm 18 tuổi thì sao chứ, chiều mưa mình không được đọc truyện, cũng chẳng được xem phim, mình không được nuông chiều bản thân vì mình còn rất nhiều bài tập cần phải hoàn thành nữa.
Vậy phải giải quyết thế nào nhỉ? Chiều mưa năm 18 tuổi thì mình cũng có thể đọc truyện. Nhưng mình phải chắc chắn đã hoàn thành xong tất cả những bài tập trước đó cái đã.
2 – Bản thân cần được chăm sóc
Mình biết rằng chúng ta cần học thật nhiều để cân bằng, để sống và để cùng lúc tiến về phía trước. Nhưng có lắm lúc mọi chuyện chẳng dễ dàng được như thế. Trong một thời điểm nào đó, cơ thể rất cần được hỏi han nhiều hơn, được chăm sóc nhiều hơn, được quan tâm nhiều hơn, được yêu thương nhiều hơn.
Mình biết để giải quyết cho những vấn đề bản thân đang gặp phải – mình cần phải thông minh hơn, phải giỏi giang hơn, quyết đoán hơn, nhanh nhẹn hơn. Nhưng đôi lúc mình không thực sự đối mặt với tất cả các vấn đề. Mình để nó lớn lên và chi phối hết toàn bộ cuộc sống. Bởi vì hình dung thử xem, vấn đề giống như những cái gai vậy, nếu mình không theo dõi hàng ngày, phát hiện và giải quyết tất cả những gì vừa xuất hiện, dần dà những cái gai sẽ dài thêm và làm ảnh hưởng tới tất cả mọi thứ trong cuộc sống.
Nhưng không phải vì vậy mà mình cứ mãi đau đầu với những vấn đề mà không thực sự sống. Đâu có phải khi mình không vui, mình cứ mãi gạt bỏ đi niềm vui của mình để sống với mục tiêu đã đề ra. Đâu có phải khi mình không khỏe, mình cứ phải gượng ép bản thân phải chiến đấu hết sức mình mới gọi là cố gắng. Cho đến lúc mình chẳng còn cảm nhận gì với cơ thể nữa, bởi những tiếng gọi dường như không được hồi đáp, mình mới thấy được những mục tiêu thực ra chẳng còn quan trọng nữa.
Nhưng ngược lại, vấn đề xuất hiện đôi khi cũng là một may mắn để bản thân mình có thể trông đợi, có thể cố gắng, có thể hy vọng nhiều hơn. Tưởng tượng khi mình đang hiện hữu nhưng lại chẳng cố gắng vì một điều gì đó. Mình cứ mãi đi tìm kiếm và đặt ra hằng hà những câu hỏi về mục tiêu. Rốt cuộc thì đâu là điều mình muốn? Mình cần gì, mình đang trông đợi điều gì ? Không có mục tiêu thì mọi thứ mình đang có đều vô nghĩa cả.
3 – Đến một lúc mình học được
Mình nhận ra là, có một số thứ mình học được từ việc trải qua những tháng ngày khắc khoải. Những ngày mà mình không thực sống, những ngày mà mình khó khăn và trăn trở rất nhiều: Về bản ngã, về cái tôi, về mối quan hệ với mọi người, về việc mình là ai và điều gì là đúng. Ở mỗi một nơi khác nhau, cảm nhận về bản thân cũng khác. Đôi lúc mình không thể hiểu nổi mình là ai, đó là khi mình không thể cảm nhận được chính mình qua mối quan hệ với người khác. Đó không phải là mình, đó là những nỗi đau, những tổn thương, những dấu vết, những gì còn sót lại. Đó là sự gợi nhắc của quá khứ cho một nỗi niềm chưa được giải tỏa. Đó là một vết xước còn sót lại vì đã rất lâu rồi vẫn chưa được chữa lành.
Mình biết rằng sẽ rất khó để sống qua ngày khi bản thân không thể làm bạn với chính mình. Bởi có lúc mình tốt, có lúc mình chưa tròn, có lúc thì bị xã hội tác động, mình không thể giữ mãi những phẩm chất cao đẹp trong mắt của bản thân. Nhưng mình cũng biết, việc khó nhất cần phải học chính là học cách tha thứ. Tha thứ cho người khác thì khó, tha thứ cho chính mình lại càng khó hơn nữa. Nhưng mình nên ghi nhớ là, Làm sai một lần không phải là sai mãi mãi. Làm sai một trăm lầ cũng không phải là sai mãi mãi. Dù mình có phạm phải một ngàn những lỗi lầm khi đối xử với người khác, bản thân mình vẫn cần được tha thứ. Và được cho một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu. Rất nhiều cơ hội để bắt đầu lại một lần nữa.
Nếu mình không trách mình, thay vào đó là giúp đỡ. Mọi chuyện chắc chắn sẽ tốt hơn. Mọi khó khăn rồi cũng sẽ qua đi. Mình tin chắc là như vậy.
Cảm ơn bạn đã đến và đọc bài viết của mình.
Hẹn gặp lại bạn trong những bài viết sắp tới.
-Aleneutral-