Nói về tựa đề của bài viết này: “TDTU, ánh sáng và những suy nghĩ”, tại sao mình lại để tiêu đề này?
Bạn có biết trường mình có một câu slogan rất nổi tiếng: “Light from here shall illuminate the entire universe”. Mỗi khi nghe đến câu slogan này, mình lại thấy một điều phi thường, từ những câu chữ đến cách ghép nối chúng lại với nhau. Mọi thứ khiến mình hình dung ra những điều vượt xa khỏi giới hạn của bản thân, vượt trên cả chính mình. Và ánh sáng chính là một thứ mà mình tin rằng sẽ mang đến phép màu như chính câu slogan của trường vậy. Trong bài viết này, mình sẽ nói đến TDTU trong mắt mình, phép màu của ánh sáng và những suy nghĩ về cuộc đời của mình.
Nào, cùng mình bắt đầu nhé!
1. TDTU
Có lẽ TDTU đối với mình giống như một ngã rẽ bất ngờ của Alice trong “Alice ở xứ sở thần tiên” vậy. Bởi chẳng phải Alice đã nói với mèo Cheshire rằng mình không biết đi đâu về đâu đúng không? Vì chính bởi cô ấy sẽ không biết mình sẽ đi về đâu nên đâu cũng là đường cả. Và TDTU đối với mình cũng giống như vậy, cũng là một ngã rẽ mà mình chẳng hay sẽ thuộc về. Nhưng đặc biệt thay, mình học được nhiều thứ hơn cả sự mong đợi tại ngôi trường này. Một nơi cho mình biết lễ độ là một thứ phải học thành bản năng, cho mình tình yêu môi trường từ việc nhìn các bác lao công chăm sóc cây mỗi ngày, cho mình nhìn thấy vẻ đẹp từ việc tổ chức moi thứ một cách thật bài bản. Và nhiều thật nhiều những cách nhìn cuộc sống khác nữa mà học được bằng cách noi theo những điều tốt đẹp tại ngôi trường này. Đây là một số ít những bức ảnh mình chụp được tại TDTU. Qua những bức ảnh này, mình có ghi lại những chia sẻ về cuộc đời qua đôi mắt của mình. Không hẳn là câu chuyện về TDTU mà là câu chuyện về chính mình, về một Alice đi lạc tại xứ sở thần tiên. Mình có viết tại mỗi bức ảnh như một cách để lưu giữ… ở một nơi nào đó ngoài trái tim mình.
2. Ánh sáng
Ánh sáng… mình bị mê thứ ánh sáng khi chiều dần buông, thứ ánh sáng êm dịu và hiền hòa nhất ở Sài Gòn mà mình được cảm nhận từ khi bước chân đến đây. Mình nhớ cảm giác ngắm mỗi thứ ánh sáng diệu kỳ đó mỗi lần dắt xe ở TDTU chuẩn bị về nhà, mình chỉ cảm thấy rất vui, rất nhẹ nhàng. Nó giống như là một điều ‘ting tong’ trong tâm tưởng của mình rằng: “À, đó là màu của hi vọng, chỉ cần mình mãi giữ một niềm vui như thế trong lòng thì mình sẽ vượt qua hết tất cả mọi thứ dẫu cho có khó khăn đến đâu đi nữa” và điều đó làm cho mình cứ mãi cười hạnh phúc. Vì mình biết rằng, ở một nơi nào đó vào một khoảnh khắc nào đó sẽ có thứ sẽ đem lại cho mình hy vọng. Và mình cứ thế tin tưởng rồi lại cứ thế tiếp tục ‘Đi Theo ánh mặt trời’.
Mình vẫn còn nhớ khoảng thời gian ở Đà Lạt, khi mình cũng thỉnh thoảng thấy được màu nắng như thế: Màu rất đậm và rất nồng nhiệt. Đôi khi mỗi buổi chiều tan trường 5-6 giờ tối, Sài Gòn cũng mang trong mình một vẻ đẹp như thế. Nói sao nhỉ, mình chỉ là rất nhớ, rất xao xuyến và bồi hồi khi nhìn thấy Sài Gòn ở góc độ đó, đẹp như Đà Lạt. Theo một cách lãng mạn thì nếu Sài Gòn bớt nóng nảy một chút, nếu Đà Lạt bớt lạnh lùng một chút, mọi thứ sẽ rất tuyệt. Nhưng cũng theo một cách nhìn khác, khi có cái nóng, có cái lạnh thì mình mới biết trân trọng cái hiền hòa này. Bởi mọi thứ phải có những sắc độ rất riêng của nó thì mình mới biết nhìn nhận được vẻ đẹp thực sự của nó trong mắt mình, chẳng phải sao?
3. Những suy nghĩ
Bức ảnh này, được ghi lại trong một khoảnh khắc rất mơ hồ, nói đúng hơn là buồn ngủ. Mình đang ở trong lớp của bộ môn “Cờ vua vận động“, chỉ là một buổi học bù ngoài khóa thôi nên được sử dụng điện thoại. Và mình bất chợt nghĩ về nhiều thứ, nói đúng hơn là mình luôn nghĩ về nhiều thứ khi có cơ hội. Mình nghĩ là liệu khoảnh khắc này có sống lại một lần nữa? Những gì mình nhìn thấy hôm nay liệu có bao giờ hiện hữu một lần nữa vào ngày hôm sau? Và những trải nghiệm mà mình có phải chăng chỉ có thể tồn tại một lần trong đời mà thôi? Nên mình bất giác bật máy lên và giữ lại một tấm ảnh. Tình cờ thay, hôm đó cũng là một ngày nắng đẹp.
Đây là một bức ảnh lạ mà quen. Lạ là bởi đây là một góc mà mình rất hiếm khi đến ở thư viện. Quen là bởi mình rất hay lui tới thư viện, mình là một “con mọt sách” chính hiệu. Bỏ qua về “con mọt” ^^, mình sẽ nói về lý do tại sao bức ảnh này lại có ý nghĩa với mình. Thế, cậu có thấy ánh sáng không? Một thứ ánh sáng vàng rất nhẹ nhàng ở góc phải của màn hình. Nếu cậu ở đó, ở ngay vị trí mà mình ngồi, cảm nhận được thứ ánh sáng mà mình cảm nhận, cậu sẽ muốn lưu giữ khoảnh khắc đó mãi mãi. Cảm giác đó khiến mình cảm thấy tốt hơn ở bản thân, tốt hơn về mọi thứ đang diễn ra ở thời điểm hiện tại. Và cảm giác đó, đã chỉ đến một lần mà thôi.
Trong bức ảnh này thì mình đang xem một bộ phim. Thực ra mình không hề khuyến khích việc xem phim trong thư viện. Mình chỉ là nhận ra, việc lui tới thư viện của mình đã là một thói quen luôn rồi. Mình đến để đọc sách, để học, để tìm hiểu về thế giới và để xem phim nữa… Đến đây thì mọi người có thể nghĩ mình là một “con mọt yêu thư viện” ^^. Thực ra thì cũng đúng một phần nhưng mà mình chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ duy tình yêu ấy là đủ. Mình cứ mãi đi tìm kiếm những đủ đầy và đôi khi đổ lỗi cho chính “tình yêu thư viện” của mình. Mình cứ luôn nghĩ phải trở nên khác đi, năng động nhiều hơn, hoạt bát nhiều hơn, kết bạn nhiều hơn. Nhưng mình mãi chẳng thể làm khác đi với tất cả những gì mà mình có… Thật buồn phải không?
Còn dây… là bức ảnh đánh dấu cho bước chuyển đổi. Chuyển đổi từ người chơi hệ đọc sang người chơi hệ viết. Trong ảnh là mình đang đọc một bài nghiên cứu cho môn “Phương pháp nghiên cứu” của mình. Nghe “nghiên cứu” có phải rất “bảnh tỏi” đúng không? Thật, mình cũng nghĩ vậy đấy! Mặc dù mình chẳng đủ trình độ để nghiên cứu gì nhưng nhà trường đã tạo nhiều điều kiện cho chúng mình cơ hội được tiếp cận với các tài liệu quốc tế và với mình thì đó đã là một cơ hội rất lớn rồi. Còn nói về việc viết, tại sao mình lại nói nó là một bước chuyển đổi? Vì mình không còn thụ động đọc mọi thứ một cách vô thức nữa, mình biết những kiến thức đó có giá trị và mình lưu lại nó bằng cách rèn luyện kỹ năng viết của mình. Ngay cả những trải nghiệm cô đơn thời học sinh cũng được mình giải bày qua những con chữ. Những cảm giác mà mình trải qua, những điều mà mình không thể diễn giải, những thứ khó nói bằng lời. Và còn nhiều điều bất ngờ nữa mà mình tìm thấy sau khi học cách làm chủ công cụ này. Mình chỉ là thầm cảm ơn tất cả những điều mà mình trải qua, những con người mà mình gặp, những thứ mà mình có, những người sẵn lòng quan tâm và yêu thương mình. Mình chỉ là xin lỗi vì những điều mình đã vô tình làm khiến một ai đó bị tổn thương, nhất là tổn thương về tinh thần, mình chỉ mong có thể học cách hiểu những khó khăn mà người khác đã phải trải qua như một cách để bày tỏ lòng hối lỗi của mình. Nếu như bạn đã đọc đến đây, thật tuyệt, mình rất cảm kích vì bạn thấy hứng thú với những gì mình chia sẻ ^^
Mình sẽ quay trở lại vào bài viết sau, cùng đón chờ nhé!
-Aleneutral-